Chồng nằm một chỗ, vợ gồng gánh tận 3 người bệnh

Chồng nằm một chỗ, vợ gồng gánh tận 3 người bệnh

“Bác sĩ nói phải chạy chữa lâu chồng tôi mới ổn được. Nhà không còn bán được gì nữa, chỗ nào vay được tôi cũng đã vay hết rồi”, chị Tràng nghẹn ngào.

Cuối tháng 5 nắng như đổ lửa, không khí trong ngôi nhà mái tôn úa màu rỉ sét của vợ chồng chị Huỳnh Lê Tuyết Tràng (39 tuổi, ngụ ấp Tân Lợi, xã Tân Thới, Phong Điền, Cần Thơ) càng thêm ngột ngạt.

Ngôi nhà chia làm 2, bao gồm phòng khách và phòng ngủ, cũng gần như chẳng có đồ đạc gì. Trên chiếc giường cạnh cửa sổ, anh Võ Văn Cu (37 tuổi, chồng chị Tràng) đang nằm, rên từng quãng.

Dưới mái hiên xập xệ, 2 cụ già tóc bạc ngồi im cứ lừ lừ nhìn khách một cách đáng sợ.

Chồng nằm một chỗ, vợ chân khập khiễng gồng gánh 3 người bệnh tật - 1
Bà nội chồng và mẹ chồng của chị Tràng (Ảnh: Thuyền Mai).

“Bà ngoại với mẹ chồng em đấy. Bà ngoại 93 tuổi rồi, mẹ cũng ngoài 70, cả 2 đều không còn minh mẫn, mẹ bị tâm thần nữa, suốt ngày cứ ngồi ở hiên nhìn ra. Ai đến cũng bảo sợ ánh mắt 2 cụ”, chị Tràng vừa nhìn về phía 2 cụ già vừa nói.

Nằm trên giường, anh Cu gắng trở mình, chào chúng tôi với khuôn mặt nhăn nhó. “Em không dậy được. Em bị bệnh tim bẩm sinh, ung thư xương, thoái hóa khớp gối, thoát vị đĩa đệm, mấy tháng nay không rời giường được”, anh Cu nói.

Anh Cu kể, mẹ anh bị tâm thần, bị người ta hại rồi sinh ra anh. Nhà nghèo, ông ngoại mất sớm, bà với mẹ đều bệnh nên 13 tuổi anh Cu đã phải theo đội phu đào đất kiếm tiền.

Có lẽ vì sức khỏe bị bào mòn khi cơ thể chưa phát triển nên chưa nhiều tuổi nhưng anh Cu đã nhiều bệnh. 6 tháng nay, đều đặn 15 ngày một lần anh Cu phải đến bệnh viện kiểm tra, lấy thuốc.

Chồng nằm một chỗ, vợ chân khập khiễng gồng gánh 3 người bệnh tật - 2
Là người làm ra tiền duy nhất trong nhà nhưng chị Tràng cũng không phải là người khỏe mạnh. Bước thấp bước cao, chân yếu nên té ngã với chị là chuyện thường (Ảnh: Thuyền Mai).

Chị Tràng tâm sự, chị bị bại liệt năm 3 tuổi, nên chân bị tật, đi đứng không vững. Biết cảnh mình, ban đầu chị không dám lập gia đình. Nhưng rồi nghĩ mãi, cứ vậy về già ai chăm, nên năm 26 tuổi mới thuận ý gia đình sắp đặt.

Trong câu chuyện, cuộc đời chị Tràng từ nhỏ đến nay có chỉ có 2 năm sau khi cưới là có đôi điều êm đẹp. “2 năm đầu cũng đủ ăn, chồng làm công nhân, em bán bánh dạo. Nào ngờ em vừa sinh con xong thì anh ấy đổ bệnh…”, câu chuyện của chị Tràng phải dừng vì tiếng rên thất thanh của anh Cu. Vội vàng chạy đến giường, chị gồng cứng người mới đỡ anh Cu ngồi lên rồi không ngừng đấm lưng, xoa ngực.

Kể từ khi chồng đổ bệnh, chị Tràng thành lao động duy nhất trong nhà. May sao có doanh nghiệp gần nhà thương cảm hoàn cảnh, nhận chị vào làm công nhân dù biết sức lao động không đảm bảo.

Tiền công mỗi tháng 5 triệu đồng của chị Tràng là khoản duy nhất để trang trải mọi thứ trong gia đình. 4 người bệnh, một đứa nhỏ, 5 miệng ăn, dù tằn tiện cỡ nào cũng chẳng đủ.

Chồng nằm một chỗ, vợ chân khập khiễng gồng gánh 3 người bệnh tật - 3
Con trai chị Tràng và anh Cu là bé Võ Xuân Nghĩa, nay đang học lớp 3 nhưng cha bệnh, mẹ nghèo chị Tràng lo con thất học (Ảnh: Thuyền Mai).

Mỗi lần cầm về thêm một tờ hóa đơn viện phí là lại có thêm vài món đồ trong nhà phải “đội nón ra đi”. Sau ngần ấy năm chạy chữa cho cả 4 người, căn nhà của chị Tràng đã gần như trống rỗng từ trong ra ngoài.

“Cái gì bán được em cũng bán hết rồi, chỗ nào vay được cũng vay cả rồi. Bác sĩ bảo anh ấy phải chạy chữa , tốn nhiều chi phí mới bình phục được.

Mẹ với bà cũng bệnh, con thì đang ăn học, không biết tới đây anh ấy đi viện thì em phải làm sao nữa”, chị Tràng nghẹn ngào.

Bà Trần Thị Hồng Nhung, Chủ tịch UBND xã Tân Thới cho biết gia đình chị Tràng thuộc diện khó khăn, 5 thành viên thì trừ cháu nhỏ còn lại đều bệnh tật.

Bà Nhung cũng cho biết, địa phương đã hỗ trợ nhưng chỉ được một phần nhỏ, bà mong hoàn cảnh gia đình chị Tràng thông qua báo Dân trí sẽ nhận được sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm để vượt qua khó khăn.

Nguồn: Dân Trí

Bình luận Facebook